Tô Viện Viện phóng tới trước mặt Tôn Hồng Anh, chỉ tay vào cô: "Chị có ý gì? Hủy là hủy, sao chị không nói trước? Vòng vo tam quốc, cuối cùng là không được, sao chị không nói thẳng chị làm không được!"
Cô ta khom người xuống một chút, chiếc hoa tai ngọc cũng rủ xuống cổ của côta , hình viên ngọc trên đó rất đặc biệt giống như một nửa mặt của thái cực, hoa tai ngọc đen như mực sáng bóng lên, rủ xuống trước ngực của cô ta, thu hút ánh mắt của người nhìn không dời đi được.
Bình thường, ngọc đen rất rẻ, nhưng viên ngọc đen của Tô Viện Viện như mắt đêm, còn có hình dáng chạm khắc khác lạ, vừa nhìn đã biết do thợ thủ công chuyên nghiệp tạo ra, không ngờ ở nơi nhỏ bé như thế kia còn có thể mua được một món đồ cao cấp.
Kiếp trước, Tô Duy Duy cũng rất thích mua đá ngọc, có mấy lần gặp gặp viên ngọc nào xinh đẹp và cao cấp đều mua rất nhiều. Cô nhìn một lúc rất lâu mới tỉnh táo lại, vờ suy nghĩ nghiêm túc lời nói của Tô Viện Viện.
"Mày nói có lý đấy, nhưng mà hai mẹ con mày mất công đến đây rồi, lỡ tao không nhìn mặt quát tháo mẹ con mày vài câu, tương lai mày sẽ nói xấu sau lưng rằng tao là một con chị gái không có nhân tính, không hiểu lẽ mời khác. Được rồi, hai người đi thong thả, tôi không tiễn."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây