“Một lần cuối, còn không đứng dậy nữa, tao ném mày ra ngoài đấy.”
Mèo con tức giận chui ra khỏi chiếc gối, lông bị cọ rối, vương vãi khắp nơi. Lỗ tai cụp xuống, dán sát vào chiếc đầu tròn, không chịu đứng dậy.
Nhìn vừa ngốc, vừa dễ thương, bực bội chĩa móng vuốt về phía Quách Triều Minh: “Đồ lưu manh!”
Vì sao phải làm khó một con mèo đáng thương chứ?
Mèo chỉ cần nhận lấy đồ do con người đem đến, chờ ăn không phải sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây