“...” Bạch Hạ Hạ mệt đến mức không còn sức mà mắng chửi, chỉ có thể ghi nhớ khuôn mặt rám nắng dưới ánh mặt trời của người chiến sĩ kia.
Nhớ mặt cậu rồi nhé, sau này tôi sẽ tính sổ.
Mọi người chạy xong, khoác vai nhau rời khỏi sân tập, vừa cười nói vừa về ký túc xá hoặc đi ăn sáng.
Bạch Hạ Hạ rưng rưng nước mắt.
Hình như chênh lệch giữa mèo và người hơi lớn thì phải?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây