Lỗ Kiến Hoa cười hề hề: “Trung đoàn trưởng, đừng giận nữa, ít ra đội trưởng Tần cũng đã ra đưa khăn khô cho chúng ta rồi.”
Tống Bắc lau người qua loa, trước khi ra về, ông ấy ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Người đàn ông trung niên mập mạp nở nụ cười hiền hòa, ánh mắt ánh lên vẻ an tâm.
Ông ấy phải cảm ơn mèo con kia mới được.
Tiểu Tần quá mức lạnh lùng, không phải với người khác, với xã hội, mà là lạnh lùng với chính bản thân mình.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây