Tay Bạch Nhị vẫn quấn băng, mặt tràn ngập sự đau khổ. Trên băng gạc có vết máu rỉ ra, ông ta nghẹn ngào mấp máy môi: “Vết thương cũ của tôi tái phát, tôi cũng muốn đến bệnh viện chữa trị…”
“Mẹ bọn mày…” Tiểu Phương hận không thể nhấc chân đạp cho hai tên này mấy cái.
Bạch Nhị cúi đầu: “Kẻ tình nghi cũng có quyền lợi được sống, cánh tay tôi sắp hỏng luôn rồi…”
“Do bọn mày tự làm tự chịu, đáng đời!” Tiểu Phương tức giận trào phúng: “Sao không đau chết luôn đi? Sao lúc chạy không nghĩ đến chuyện vết thương nứt ra.”
Bạch Nhị và Vương Bằng cố tình làm thế, bọn họ không muốn về cục cảnh sát, nằng nặc đòi đến bệnh viện.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây