“Đưa hai tay lên đầu, đứng im, không được nhúc nhích!” Đêm nay, Tiểu Phương tham gia đội cứu hỏa, chỗ nào có cháy cũng có cậu ấy. Lúc này cậu ấy đã bực mình lắm rồi nên giọng điệu sặc mùi thuốc súng, cậu ấy chĩa họng súng đen ngòm lên đầu ông ta: “Ông ngồi nói chuyện vui vẻ với hai tên tội phạm buôn lậu, nửa đêm nửa hôm ngồi đây trò chuyện vui quá nhỉ, còn nói bản thân là công dân tốt tuân thủ pháp luật.”
Bạch Hạ Hạ giật giật mũi, không thèm giả vờ làm mèo nhỏ vô tội nữa, cô giơ chân khiêu khích hai tên xui xẻo đối diện. Hừ, dám đối đầu với ma trảo của tôi, hai tên ngu ngốc.
Cái đuôi trắng dài quấn quanh cổ Quách Triều Minh, mèo con giấu người sau lưng anh ta, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ với hai chân trước, cô đập đập chân lên cổ anh ta: “Ông ta có súng.”
Móng vuốt Bạch Hạ Hạ sắc lẹm, dùng lực rất nhẹ nên không làm Quách Triều Minh bị thương.
Đúng như dự đoán, người đàn ông đầu trọc hai tai đang ôm đầu bỗng đá cái bàn trước mặt Vương Bằng, cái bàn đổ ập vào người cảnh sát đứng phía trước.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây