“Mẹ kiếp, thế mà tao lại thua bởi một con mèo…” Không tại con mèo này thì ông ta sẽ không xui xẻo đến mức bị đưa đến bệnh viện, hôm nay ông ta sẽ không chết. Lão Liêu dữ tợn nhìn Bạch Hạ Hạ, ông ta muốn bắt lấy cô, bắt con mèo đáng ghét này: “Mày… Mày…” Đáng chết!
“Rầm!” Lão Liêu ngã xuống đất, mắt vẫn trợn trừng nhìn chằm chằm Bạch Hạ Hạ, chết không nhắm mắt.
Bạch Hạ Hạ sợ tới mức chui tọt vào ngực Quách Triều Minh, Quách Triều Minh cúi đầu nhìn con mèo đang run rẩy: “Hình như, trước khi chết lão Liêu nghe hiểu con mèo này kêu gì.”
“Chết thảm quá đi mất.” Quách Triều Minh nhìn hướng bóng đen kia chạy đi, ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương của lão liêu. Ánh trăng rọi xuống, nhìn mờ ảo, Quách Triều Minh nhìn đèn đường, anh ta thấy lo lắng: “Ra tay gọn gàng dứt khoát, một nhát mất mạng.”
“Không đuổi theo à?” Bạch Hạ Hạ: “Tôi có thể ngửi thấy mùi trên người anh ta.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây