“Anh đừng nhúc nhích!” Quách Triều Minh đè người Tần Tiêu lại, dáng vẻ cà lơ phất lơ thường ngày đã biến mất, bây giờ lại sắc bén như thanh kiếm muốn phá vỏ xông ra.
Quách Triều Minh để ý mèo con dán sát người cạnh cửa sổ rồi nhìn xuống, Bạch Hạ Hạ vội vàng nhắc nhỏ: “Ở trên cũng có! Ở trên!”
Chân mèo chỉ lên trên: “Chỉ cách một xíu nữa thôi!” Tai mèo thính hơn tai người, ở lành lang có tiếng ồn ào nói chuyện khó phân biệt được. Nhưng mấy tên bò xuống và trèo lên cửa sổ thì cô nghe rõ mồn một.
Tần Tiêu ghì mèo con đang kích động lại, anh lạnh lùng nói: “Bọn họ muốn giương đông kích tây, ngu xuẩn.”
Muốn đánh lạc hướng đội viên để nhằm vào anh, căn bản là chuyện không cần thiết.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây