Tiểu khu của họ không phải người nào cũng quen biết nhau, nhưng khi nhắc đến ông Vương ở nhà trệt, chắc họ vẫn biết.
“Cái gì? Đứa nhỏ nhà ông ấy mất tích rồi? Cô trực ban lập tức nói: “Tôi gọi người, chúng ta chia nhau đi tìm.
Lâm Tú Uyển: “Ừ.
“Haizz, không đúng, tôi nhớ sáng nay tôi về nhà lấy đồ, nghe hàng xóm nhà tôi nói cũng có đứa nhỏ không biết đã chạy đi đâu chơi. Ôi trời ơi! Đừng có bị mất tích nữa. Bà cô trực ban nhớ tới chuyện này, đúng là lo lắng vô cùng: “Cô cầm loa ra dùm tôi, tôi gọi người.
Bà ta mau chóng khoá cửa, ra ngoài gõ cửa, những gì Lâm Tú Uyển nói là thật. Chủ nhật thì người ta ở nhà nhiều, chẳng mấy chốc có người chạy ra giúp tìm người. Nói sao đây? Nếu đổi lại là người khác thì có thể sẽ không tìm ra người nhanh như vậy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây