Điền Hạnh cười lạnh: “Lời này mà anh cũng nói ra được? Người không biết còn nghĩ anh nhân từ lắm đấy. Để tôi nhắc cho anh nhớ, ngôi nhà chúng ta đang sống bây giờ là của cha mẹ tôi, anh còn dám có ý định nhòm ngó nó? Nhà tôi, tất cả mọi thứ, có cái nào mà không phải cha mẹ tôi mua không? Anh có mua gì sao? Anh còn có mặt mũi muốn lấy?
Sắc mặt mọi người xung quanh lập tức thay đổi. Ban đầu còn cảm thấy người này còn có chút lương tâm, không ngờ rằng anh ta là loại người ăn bám.
Bây giờ đừng nhìn người phụ nữ đang có vẻ không tôn trọng việc ly hôn, mà là do kẻ ăn bám lúc nào cũng đáng bị coi thường.
Vẻ mặt Tô Kiến Nghiệp trở nên khó coi hơn không ít, anh ta hít sâu một hơi, nói: “Anh biết là anh không...
Điền Hạnh: “Hiện tại số tiền tiết kiệm trong nhà là do hồi đó cha mẹ tôi để lại cho tôi, một phần là tiền lương của tôi,một phần là của anh, anh chỉ có thể lấy một phần ba. Anh có thể lấy phần của anh. Ngoài ra, liên quan tới chuyện hôm nay, đó là con gái của tôi, không có chút dính líu quan hệ gì tới anh, vì vậy anh cũng không cần suy nghĩ gì về nó đâu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây