Ông nội Dung nói: "Chắc hẳn họ còn muốn hỏi thắm. Mọi người trong đội nhìn thấy con nhiều lần làm ăn với người Tây."
Dung Gia Đống: "Ba, nếu có người nhờ người tìm con thì cứ nói đợt hàng này bán được rồi, là bán cho người Tây. Con không giới thiệu vì con với bọn họ cũng không quen biết. Lần này là do con tình cờ giúp đỡ họ nên họ mới chấp nhận giao dịch, nhưng con không thể dùng ân tình này hai lần. Thành thật mà nói, con cũng không biết họ là người như thế nào. Con cũng không dám nói một buôn bán thành công là có thể đảm bảo lần nào cũng vậy. Dựa vào kinh nghiệm sống nói cho con biết là người ở bên ngoài rất khó đoán. Nếu con mà giới thiệu xong người đó lại bỏ chạy thì còn phải chịu trách nhiệm quá lớn, con không gánh vác được."
Những gì anh ấy nói là nửa thật nửa giả, nhưng anh ấy biết rằng ba mình hiểu. Anh không muốn nói rõ ràng, chủ yếu là vì anh ấy không muốn cho gia định chị hai biết, không phải bọn họ không đáng tin, mà là bọn họ không phải người khôn khéo. Những người như vậy không cần biết quá nhiều chi tiết, nếu không gặp người tâm cơ sẽ bị dụ dỗ nói ra hết.
Ông nội Dung: “Được rồi, để chuyện này cho ba.
Đường Đai Cường nhìn em vợ mình đầy sùng bái, cảm thấy rằng cậu em này thực sự không khác gì hầu tử, ngay cả những người nước ngoài cũng có thể bắt chuyện, nếu để anh ta thì còn khống biết nên nói thế nào cho tốt, đúng là làm người kinh ngạc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây