Vừa nhìn thấy đánh nhau, vội vàng khuyên can: Bác, bác đang làm gì vậy, mau buông người ta ra, cái này giống như nói. Bất kể là chuyện gì, nên dĩ hòa vi quý.
Bà nội Dung chỉ nhìn lướt qua Tô Kiến Nghiệp một cái, không để ý tới anh ta, tự chuyện xấu của mình đã đuổi đến mông rồi còn tới quản bà, thật không nhìn lại mình là ai, bà cười lạnh một tiếng, ghì chặt Bà Chu không buông: "Bà còn dám đến nhà tôi đòi tiền? Bà dựa vào đâu mà tới đòi tiền? Con trai bà cấp tiền nuôi tôi à? Tôi cứ yêu thích cháu gái tôi như vậy đấy, liên quan đến bà? Bà rất thích cháu trai sao? Có con gái nhà ai chịu gả cho đứa con ngu xuẩn của bà không?“
Bà nội Dung vừa mắng vừa đánh, bà Chủ tránh không thoát, cũng không phải là đối thủ của bà nội Dung, chỉ cảm thấy cái mạng này của mình sao lại khổ như vậy, gặp phải cả nhà lưu manh này.
Hảo hán không chịu thiệt thòi trước mắt.
Bà ta la một tiếng, kêu: "Bà mau buông tôi ra, từ từ nói không được sao? Bà mau buông tôi ra!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây