Cô ấy mặc quần áo đến bên cửa sổ, vừa vén màn lên đã trông thấy có người dưới lầu, người ôm ốm là mẹ Hùng Bảo, mà người ngồi đối diện là Điền Hạnh. Điền Hạnh rất chật vật, hai mắt vô thần, tóc che nửa gương mặt, đang ngồi trong góc tường dưới lầu.
Cái này,,,
Ăn ngay nói thật, nếu Đào Lệ Hoa nhìn thấy thì e rằng cô ấy cũng sợ khiếp.
Đào Lệ Hoa nghển cổ hỏi: “Sao thế? chuyện gì vậy?
Mẹ Hùng Bảo vỗ ngực, cảm thấy may mắn đó là người chứ không phải quỷ, làm hú chết khiếp.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây