Dung Gia Đống suy nghĩ một lát, nói: "Giờ thì hay rồi, chúng ta không tiện nói thẳng ra được, anh biết em tốt bụng, nhưng mà chúng ta cũng không biết được suy nghĩ của Điền Hạnh, càng không biết rốt cuộc tên Tô Kiến Nghiệp này là sao. Trước hết chúng ta cứ giả vờ như không biết gì hết đã."
Đào Lệ Hoa nhíu mày,
Dung Gia Đống lập tức giải thích: "Không phải là anh đang bảo vệ cho anh ta, chỉ là anh cảm thấy không cần phải làm mất lòng người khác thôi. Đương nhiên, nếu đã biết rồi, anh cũng sẽ không làm như hoàn toàn không biết, mấy hôm nữa anh gửi một bức thư nặc danh cho Điền Hạnh. Còn việc cô ấy làm gì thì chúng ta cứ xem đã, nếu cô ấy không nhịn được mà náo loạn lên đòi ly hôn, có thể giúp đỡ được thì chúng đã sẽ giúp. Điền Hạnh không những là hàng xóm của chúng ta mà còn là bạn học từ bé của anh, chắc chắn là anh sẽ giúp cô ấy. Nhưng mà nếu cô ấy quyết định làm ra vẻ như không biết, tiếp tục tự lừa dối mình để sống tiếp, thì chúng ta cũng đừng vạch trần chuyện này khiến cô ấy khó xử. Cô ấy có lựa chọn thế nào, anh đều có thể hiểu được, cho dù giả vờ không biết thì cũng không lạ gì, dù sao vẫn còn đứa con mà. Cuộc sống là của riêng bản thân mình, chúng ta không thể giúp được."
"Như vậy cũng được." Tuy Đào Lệ Hoa vô cùng tức giận, nhưng cũng không phải là người bốc đồng, cô ấy nói: "Ít nhất vẫn phải cho cô ấy biết chuyện này."
Dung Gia Đống gật đầu: "Đúng vậy, về sau cô ấy có lựa chọn thế nào thì cũng là quyết định của bản thân cô ấy, chúng ta đã nói ra là không thẹn với lương tâm của mình rồi."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây