Họ đến nhà ga xe lửa, vào ga rồi vẫn không nỡ tách rời, ôi chao, nhớ lại cũng quá sến súa rồi, vào lúc đó sao lại không biết xấu hổ như vậy nhỉ… anh tiễn cô lên xe, ngồi một lúc, máy nhắn tin của anh kêu lên bíp bíp, cô bảo anh mau quay về.
Sau khi xuống tàu, anh lại đứng ngoài cửa sổ nói chuyện với cô, nói bóng gió rằng nếu có đàn ông nào trên tàu bắt chuyện thì đừng để ý đến anh ta, càng đừng để lại thông tin liên lạc! Về đến nhà phải nhớ anh... Dù sao cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có thể sến súa như vậy.
Người lái tàu liên tục nhắc tàu sắp rời bến và người tiễn ở ga nhanh chóng xuống tàu, còn nhắc nhở Chúc Tiểu An thu đầu lại, như vậy sẽ rất nguy hiểm!
Cô dựa vào cửa kính xe, nhìn Lâm Tuyết Quân mặc quân phục đứng trên sân, dáng người cao lớn thẳng tắp như cây tùng, ánh nắng chiếu rọi vào người, đẹp như tranh vẽ khiến cô không thể rời mắt.
Cô không không nhịn được mà hua tay, cười với anh: “Lâm Tuyết Quân, anh thật đẹp!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây