Đi một hồi, Chúc Đại An mới thở dài nói: “Tiểu An, chỉ cần giúp anh ấy, cứu anh ấy ra đi, anh ấy bảo đảm sau này không làm phiền em nữa. Em không biết đó thôi... Bên ngoài bọn anh có rất nhiều quầy hàng, nếu anh ấy vẫn chưa được thả, một ngày tổn thất biết bao nhiêu là tiền, sắp tiêu rồi, thất thoát bao nhiêu tiền, đến lúc đó trăm người bọn anh đều ăn không khí mà sống sao?"
Chúc Tiểu An không để ý, tiếp tục đi.
Chúc Đại An tiếp tục nói: "Nói em cũng không tin, trước đây bọn anh chỉ nghĩ đây chỉ là một công việc kinh doanh buôn bán, có gì hay ho đâu? Sau khi đi theo anh ấy mấy chuyến, bọn anh đều nghĩ không cần anh ấy cũng có thể làm, sao phải để anh ấy lên cầm đầu? Một đám ban đầu còn không phục, nhưng bây giờ... ai cũng chịu phục, anh ấy bị nhốt, không ai quản được ấy quầy hàng, chỗ nào cũng không thể thiếu anh ấy, anh ấy nắm rõ đại cục, em gái ngoan, em cứu bọn anh đi, anh đã ném mấy trăm tệ vào trong đó, nếu bị lỗ thì chết chắc rồi? Ở nhà trồng trọt, mười năm mới kiếm được mấy trăm tệ đó.''
''Em gái ngoan, em cứu Thường Tam Xuân ra đi, sau này anh trai làm trâu làm ngựa cho em.''
''Em muốn anh mua cái gì anh liền mua cho em, ăn bắt anh làm gì anh cũng làm.''
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây