Em nói lần này, em biết Trương Đức và Khưu Ba, em cứu được Lâm Tuyết Quân.
Là vì sao?
Chúc Tiểu An chỉ cảm thấy hốc mắt đau rát, như bị dao cứa vào vậy.
Cô muốn nặn ra một nụ cười, lại còn khó coi hơn khóc: “Phải" ... giọng cô khàn khàn: “Ân oán của chúng ta đã sớm hết rồi."
Nói xong cô quay người đẩy cửa đi vào gian tây, dùng sức đóng cửa lại, cũng không nhịn được nữa chống cửa trượt xuống đất, khóc nghẹn ngào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây