Anh như đang tuyên thệ, giọng nói dịu dàng mà trịnh trọng.
Chúc Tiểu An thấy cảm động, "Cám ơn cậu."
Lâm Tuyết Quân cúi đầu nhìn cô, nước mắt treo trên lông mi dài ngưng tụ thành sương, trong lòng anh nhói lên đau đớn, kìm lòng không đặng hôn lên mí mắt cô, hòa tan giọt lệ đó.
Cơ thể Chúc Tiểu An lại bắt đầu cứng lại, vô thức muốn tránh ra.
Nhận ra cô kháng cự, Lâm Tuyết Quân lập tức buông cô ra, nắm tay cô, "Về nhà ăn cơm đi."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây