Anh mang bữa sáng đến, vừa vào phòng anh đã cởi áo khoác ra, thấy cô vẫn đang ngủ say, đôi lông mày nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn nheo lại, bộ dạng khó chịu, liền vội vàng đánh thức cô.
Đối mặt với đôi mắt đen trong veo sáng ngời của Lâm Tuyết Quân, Chúc Tiểu An hơi hoảng hốt, vỗ vỗ ngực, may mà chỉ là mơ, Lâm Tuyết Quân ở ngoài đời ấm áp hơn.
Trong mơ, Lâm Tuyết Quân phớt lờ cô, ánh mắt lạnh lùng tuyệt tình giống như mũi dao, khi đi ngang qua cô, thậm chí anh còn không thèm nhìn lấy một cái, mặc kệ cô liều mạng kêu gào thế nào anh cũng mặc kệ cô, trong mơ, cô cảm giác bản thân khóc rất nhiều, may chỉ là giấc mơ.
Cô cười nói: "Lâm Tuyết Quân, cảm ơn cậu vẫn để ý tới mình." Sáng sớm vẫn hơi mơ hồ, giọng mũi rất nặng, nghe như cô đang làm nũng.
Lâm Tuyết Quân dịu dàng xoa đầu cô, cười nói: "Sao tớ lại không để ý tới cậu, nói linh tinh."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây