Lâm Tuyết Quân cảm thấy cô không cự tuyệt cái ôm của mình, cười cười, cũng không tiến thêm bước khác, mà nắm lấy vai cô: "Nơi này tối quá, cẩn thận không ngã."
Chúc Tiểu An muốn chơi đùa: "Bên kia rất trơn, tớ muốn trượt, cậu kéo tớ được không?"
Cô muốn cởi khăn quàng cổ, Lâm Tuyết Quân không cho cô cởi khăn, bảo cô ngồi xổm xuống, anh kéo tay cô đi.
"Chơi vui thật đấy, hồi còn bé tớ thích nhất là chơi trượt băng." Nhưng mà lúc đó phải dỗ em gái, phải kéo em gái, cho tới bây giờ chưa ai kéo cô.
Cô đột nhiên nhớ ra, lúc chưa quá lớn, cô chơi với đám người Thường Tứ Xuân, Thường Tam Xuân làm một chiếc xe trượt tuyết để kéo bọn họ. Lúc đó anh là một người anh trai hiền hòa, cô cũng không sợ anh, ngược lại còn cảm thấy anh rất tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây