Nhưng càng cố trấn tĩnh, cô càng tức giận và sợ hãi, như thể có một bàn tay khổng lồ sẽ kéo cô trở lại bóng tối. Cô không thể bình tĩnh nói chuyện với Thường Tam Xuân, cho dù là diễn kịch, cho dù là...
“Rốt cuộc anh muốn làm gì mới chịu tha cho tôi? Cô không muốn tỏ ra yếu đuối, nhưng thân thể cô quá yếu ớt, bị anh áp sát vào tường như vậy, cô không thể làm gì được, giọng mũi nặng nề, những giọt nước mắt ngấn trong hốc mắt cô sống chết không chịu để chúng chảy xuống.
Anh lấy mu bàn tay lau đi nước mắt của cô: “Không phải anh đã nói rồi sao, em có người chống lưng anh sẽ không đụng vào em, chỉ cần em không chọc tức anh thì anh sẽ không làm gì. Giống như hôm nay, có anh trai và em gái của em, anh mới gặp mặt em, sẽ không đến trường tìm em nữa, em còn gì để sợ chứ? Ba năm sau em không có tình cảm thì anh sẽ chết tâm buông tay. Hửm?
Anh phả hơi thở lên một nửa gò má của cô, môi chạm vào làn da mềm mại của cô, khiến anh muốn liều mạng đi xuống tìm kiếm, trong lòng nóng lên, anh dùng sức đè lên người cô, lực trên tay càng thêm mạnh.
Chúc Tiểu An lập tức cảm nhận được trong hơi thở của anh có cảm giác hung hãn, như thể lát nữa anh sẽ xâm chiếm cô, cô lập tức nói: “Làm sao tôi biết anh nói có thật hay không? Cô cố gắng ổn định giọng nói, thả lỏng bản thân, cũng để anh thả lỏng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây