Thấy Chúc Tiểu An lạnh lùng phớt lờ anh ta, anh ta lại nói: “Anh không lừa em, anh thực sự đang làm ăn đó. Tam Xuân rất có bản lĩnh, đã móc nối tỉnh, thành phố, huyện Văn Thủy của chúng ta và nhiều thị trấn phía dưới, chúng ta chỉ cần theo cậu ấy làm việc là được, mỗi người đầu tư ít nhất một trăm đồng, nếu đầu tư nhiều thì ăn chia sẽ cũng được nhiều, những người không có tiền vẫn có thể làm việc chăm chỉ, cũng có thể được trả tiền công...
“Anh nói với tôi những lời này để làm gì? Tôi không muốn nghe! Chúc Tiểu An không có hứng thú, các anh thích kiếm tiền thế nào thì đi mà kiếm, không liên quan gì đến tôi. tên Chúc Đại An có tính lười biếng vốn có, cũng có thể đột nhiên thay tính đổi nết, ngoan ngoãn theo người khác làm việc làm ăn?
Thế nào thì Chúc Tiểu An cũng không tin.
“Đại An, cậu không cần nói quá nhiều, bảo đảm nói nhiều hơn cũng không được ích gì, nhìn hành động đi. Thường Tam Xuân cười cười, đặt ly rượu xuống, nghiêm túc nhìn cô: “An An, anh sẽ làm những gì anh đã hứa với em, nhưng anh hy vọng em cũng sẽ thay đổi thái độ của mình một chút.
Chúc Tiểu An thực sự rất muốn bình tĩnh nói chuyện với anh, nhưng cô không làm được, luôn cảm thấy trong lòng mình có một ngọn núi lửa, chỉ cần anh xuất hiện trước mặt cô thì cô sẽ rất tức giận, đến nhìn cũng không muốn nhìn anh lấy một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây