Chuc Tiểu An giãy giụa mãi cũng không thoát ra được, mắng Chúc Đại An: “Chúc Đại An, đồ khốn nạn!
Chúc Bình Bình sợ đến mức nhanh chóng kéo đĩa và bát về phía mắt mình, để không bị Chúc Tiểu An đập vỡ.
Chúc Đại An ra hiệu cho cô yên tâm: “Tiểu An, đừng làm mất mặt anh, chúng ta ngồi xuống ăn bữa cơm đi, không phải em chê anh không tới thăm em, không tìm em nói chuyện sao, anh đây không phải đã tới rồi sao." Anh ta lại nói với Thường Tam Xuân: “Tam Xuân, đừng làm em gái tôi sợ. Anh ta và Thường Tam Xuân từ nhỏ cũng được coi như là lớn lên cùng nhau, hồi còn học tiểu học khá hợp nhau, còn từng giúp Thường Tam Xuân đánh nhau, lên trung học thì Thường Tam Xuân càng ngày càng giỏi, còn anh ta thì càng ngày càng lười. Sau đó, Thường Tam Xuân mười ba tuổi bị tạm giam, anh ta bỏ học đi làm thợ thủ công mới trở nên xa cách, vì thế anh ta không hề sợ Thường Tam Xuân như những người khác.
Lòng bàn tay Trường Tam Xuân nóng như lửa đốt khiến Chúc Tiểu An rất khó chịu, cô lạnh lùng nói: “Buông ra!
Thường Tam Xuân làm theo lời nói mà buông cô ra, đi đến, ngồi xuống phía đối diện cô.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây