Giọng nói càng mát lạnh dễ nghe hơn lúc trước, vang vọng trong đầu cô, khiến cô cảm thấy nhất định là do mình tưởng tượng ra, cho nên mới dễ nghe đến như vậy.
Quản Đình Đình nín cười, chỉnh lại đầu cô, "Trên bục giảng mà."
Trên bục giảng?
Chúc Tiểu An vội vàng nhìn sang, liền đối đầu với một đôi mắt đen bóng ôn nhuận, trong đôi mắt thanh tú đó như chứa đầy ánh sáng, tươi đẹp ấm áp, xua tan mùa đông rét lạnh.
Anh mỉm cười về phía cô, giờ phút này anh đẹp đến quá mức trong đôi mắt 576 triệu pixel của cô, hoàn mỹ không khuyết điểm phi phàm tuấn mỹ, đơn giản là... Không cách nào hình dung được.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây