Thái độ hiệu trưởng kiên quyết, "Học hành không giống làm ruộng. Người làm ruộng quan hệ có hạn, còn học hành khó tránh khỏi gây họa cho nhiều người hơn, vì suy tính lâu dài, mời hai người trở về đi."
Ba mẹ nhà họ Tôn thấy bán thảm cầu xin cũng vô dụng, liền thay đổi sắc mặt nói muốn đi kêu oan, tố cáo trường học, bọn họ được người ta chỉ điểm, còn muốn đến nhà thầy Dương gây ầm ĩ, thậm chí còn muốn chặn Chúc Tiểu An trên đường. Chỉ tiếc hiệu trưởng căn bản không cho phép bọn họ làm vậy, trực tiếp dặn bảo vệ mời bọn họ đi ra ngoài, còn gọi điện thoại báo cảnh sát, thu xếp học sinh hộ tống Chúc Tiểu An tan học về nhà, cho nên bọn họ không thể quấy rầy cô được.
Nhìn tư thế của ba mẹ nhà họ Tôn, Chúc Tiểu An tưởng bọn họ nếu mà dồn hết đủ sức để làm thì nhất định phải có kết quả, ai ngờ hai ngày liền trường học yên ắng, trên đường cũng không có phiền toái gì, cô liền bảo các bạn không cần hộ tống cô.
Cô vốn không sợ ba mẹ nhà họ Tôn.
Buổi trưa tan học ngày hôm đó, trên đường cô thấy Tôn Vĩ, nói đúng ra có thể là cậu ta đang chờ cô. Cậu ta cụp đầu mặt mũi bầm dập, dáng vẻ đồi phế không chịu nổi, nhìn thấy Chúc Tiểu An liền quỳ bịch xuống, "Tớ sai rồi, xin cậu hãy tha thứ cho tớ, cho tớ một con đường sống." Đồng thời còn tự tát mình một cái.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây