“Trong nhà hết thức ăn rồi.”
Tào Hữu Quân đã gần bốn mươi tuổi nhưng vẫn không biết nấu ăn hay giặt quần áo.
Trước khi kết hôn, mọi việc trong nhà đều do cha mẹ và chị em gái lo liệu. Sau khi kết hôn, có thêm một người vợ giúp đỡ, anh ta lại càng không động tay vào việc gì, ngay cả khi chai nước tương bị đổ cũng không thèm nhấc lên.
Mỗi ngày ngoài đi làm, anh ta chỉ biết khoanh tay sau lưng, đi loanh quanh tìm người chơi bài.
Khi đến nhà em gái, anh ta cũng tự nhiên như ở nhà mình, không ngừng chỉ huy cô làm việc.
“Hết thức ăn mày không biết đi mua sao?”
Tào Hữu Quân nổi giận, đứa em gái này đúng là không biết điều! Bảo sao em rể lại muốn ly hôn với nó.
Trong mắt Tào Hữu Quân, phụ nữ không có quyền đòi ly hôn. Nhất định là Tô Vệ Dân thấy em gái mình không vừa mắt nên mới muốn ly hôn, nhưng vì còn nể mặt nhà vợ, anh ta mới nhờ mình đến dạy dỗ cô. Nếu giáo huấn tốt, cuộc hôn nhân này sẽ không tan vỡ. Nhưng nếu không dạy dỗ được, thì em gái anh ta sẽ bị bỏ rơi.
“Không biết.”
Dù có mua cô cũng không đời nào nấu cho Tào Hữu Quân và Tô Vệ Dân ăn.
Kiếp trước, chuyện này đã xảy ra không chỉ một lần. Mỗi lần, cô đều nghĩ rằng anh trai đến là để giúp hòa giải, không thể để anh ta bị đói. Vì thế, cô đã chuẩn bị một bàn ăn đầy đủ. Cuối cùng, Tào Hữu Quân và Tô Vệ Dân ăn uống vui vẻ, đến khi xong bữa còn mắng cô một trận, rồi ra lệnh cho cô phải hầu hạ Tô Vệ Dân thật tốt.
Dần dần, Tô Vệ Dân cảm thấy cô vốn dĩ nên hầu hạ anh ta. Ai bảo ngay cả nhà mẹ đẻ cũng xem thường cô chứ? Không chỉ gia đình cô, mà chính bản thân cô, chẳng phải cũng tự hạ thấp chính mình hay sao?
Cơm cô nấu, đem cho chó ăn, nó cũng sẽ vẫy đuôi cảm kích.
“Để tôi làm, để tôi làm.”
Tô Vệ Dân gượng gạo cười cười, đứng dậy đi vào bếp. Anh ta cảm thấy, anh vợ không phải đến giúp đỡ, mà chính mình mới là người đang cố gắng hòa giải mâu thuẫn giữa vợ chồng họ.
“Sao có thể để em rể vào bếp được chứ?”
Trong mắt Tào Hữu Quân, đàn ông không thể bước vào bếp. Dù cho cha anh ta đã nấu cơm cho cả nhà suốt mấy chục năm, nhưng anh ta vẫn giữ quan niệm này. Anh ta vội vàng theo sau Tô Vệ Dân ra khỏi bếp.
Ai bảo em gái hôm nay lại bướng bỉnh như vậy, dù anh ta đã ám chỉ nhiều lần nhưng cô vẫn không chịu nhúc nhích.
Chờ đến khi Tô Vệ Dân làm xong hai món, Tào Ái Hoa đã bế Tô Tư Ninh ra ngoài đi dạo.
Tào Hữu Quân thì mở chai rượu anh ta mua trên đường, ngồi chờ sẵn bên bàn ăn. Không còn cách nào khác, anh vợ thậm chí còn không biết bóc tỏi, vào bếp cũng chỉ thêm vướng víu.
Đến khi tiễn được Tào Hữu Quân đang say khướt lên xe ba bánh, quay trở lại, Tào Ái Hoa vẫn chưa về. Ngược lại, chồng của Chu Ái Linh – Trương Bảo Quốc lại đến.
“Tiểu Tô này, cậu làm sao vậy? Vợ con đều bỏ đi rồi, còn ở đây uống rượu với người khác?”
Trương Bảo Quốc cũng không thể hiểu nổi. Vợ anh ta sau khi ăn cơm xong ra ngoài dạo gặp Tào Ái Hoa, hai người nói chuyện một lúc rồi đuổi anh ta về nhà. Một lát sau, vợ lại bảo tối nay để Tào Ái Hoa ngủ ở nhà họ, còn anh ta thì ra ngoài phòng khách nằm đất.
Thế thì sao được chứ?
Anh ta có vợ con, có giường ấm đệm êm, sao phải ra ngoài ngủ trên nền nhà cứng lạnh?