Tô Vệ Dân nghe xong, lặng người đi.
Anh ta sống với mẹ mình hơn hai mươi năm mà vẫn chưa hiểu hết tính cách của bà, vậy mà Tào Ái Hoa chỉ mất vài năm đã nhìn thấu con người bà ta.
Cô đã phải chịu bao nhiêu khổ sở mới có thể làm được như vậy?
Anh ta quay về chuẩn bị mọi thứ, vì Tào Ái Hoa nói đúng. Con gái vừa mới vào lớp học hát, còn chưa học được bao nhiêu, nếu lúc này chuyển trường giữa chừng sẽ không tốt cho con bé.
Chỉ cần nghĩ đến việc, trong giấc mơ, con gái anh ta có một giọng hát rất hay nhưng lại luôn chán ghét ca hát, trong lòng anh ta liền dâng lên cảm giác vô cùng hổ thẹn.
Tại sao chỉ vì mẹ anh ta thích gây chuyện mà con gái anh ta phải né tránh?
Anh cả, chị cả với anh ta không phải cùng một cha sinh ra, thế mà anh ta lại phải hy sinh con gái mình vì con cái của họ sao?
Anh ta đâu phải kẻ ngốc!
Trần Lan Hoa ngồi trong sân nhà, tràn đầy tâm sự.
Bà ta không hiểu, tại sao cuộc sống của gia đình mình lại thành ra thế này.
Con trai cả và con trai thứ hai giống hệt người chồng quá cố của bà ta, không có chí tiến thủ thì thôi đi.
Còn ba người con sau của bà ta, cha chúng vốn là một con trâu già cặm cụi làm việc, ăn ít, làm nhiều, chẳng nói chẳng rằng nhưng sức khỏe lại dẻo dai.
Cho đến tận ngày ông ta qua đời, vẫn còn đi làm ở ngoài. Hôm ấy, ông ta đột nhiên ngã xuống đất, xuất huyết não, chỉ vài tiếng sau đã mất, cũng chẳng khiến gia đình phải bận tâm nhiều.
Sau khi ông ta mất, con trai thứ ba thay ông ta gánh vác tất cả, trở thành con trâu tiếp theo, gánh trên vai trọng trách của cả gia đình.
Chỉ là, con trâu này không còn chỉ thuộc về nhà họ nữa. Nó cưới vợ, phải làm việc cho vợ, cho nhà vợ.
Mà một khi con trâu già vất vả nuôi lớn một con trâu nhỏ, rồi lại để nó đi cày ruộng nhà người khác, giúp nhà người ta làm giàu, thế thì sao mà bà ta chấp nhận nổi!
Bà ta nhất định phải tìm cách kiểm soát con trâu nhỏ, rồi để nó dẫn một con trâu cái về nhà, hai vợ chồng cùng làm việc, kiếm tiền cho gia đình này.
Nếu sau này sinh thêm một đứa nữa thì càng tốt, chẳng phải việc truyền đời là cứ thế tiếp tục hay sao?
Nhưng kết quả lại là, con trâu cái đột nhiên nổi giận, đá bà ta một cước văng ra ngoài.
Không sao, dây cương của con trâu nhỏ vẫn còn trong tay bà ta, nó chạy không thoát đâu.
Chẳng mấy chốc, chúng sẽ quay về cầu xin bà ta thôi.
Không ngờ rằng, con trâu nhỏ không chỉ cắt đứt dây cương mà còn tự chặt cả chân mình! Một công việc tốt như thế, thế mà lại từ bỏ, đổi lấy có một nghìn năm trăm đồng!
Một nghìn năm trăm đồng nhiều thật đấy, nhưng cũng chỉ bằng đúng một năm tiền lương của con trâu nhỏ mà thôi.
Bà ta nghi ngờ số tiền không chỉ có bấy nhiêu, nhưng con trâu nhỏ cứ khăng khăng nói chỉ có thế, bà ta cũng chẳng thể làm gì.
Không chỉ vậy, nó còn nói muốn ra ngoài làm ăn buôn bán!
Làm ăn thì có gì tốt? Nó có thể giàu lên nhờ buôn bán sao?
Đến lúc không có tiền ăn cơm nữa, vậy thì cả nhà họ phải làm sao?
Giờ nó còn mặt dày chạy về nhà, đòi bà ta đưa tiền, nói rằng muốn làm ăn thì phải có vốn, cũng không đòi nhiều, chỉ lấy hai nghìn trong số bảy nghìn đồng mà cha nó để lại khi mất, cộng thêm năm trăm đồng kia, tổng cộng hai nghìn năm trăm đồng, rồi đi ra ngoài lập nghiệp.
Thế chẳng phải ném tiền xuống nước sao?
Bà ta sống đến từng này tuổi, thấy nhiều rồi, làm ăn buôn bán thì sao có thể là công việc tốt chứ?