Những ngày bình yên chưa kéo dài được bao lâu, thì đúng như cô dự đoán, Trần Lan Hoa lại tìm đến để gây chuyện.
Nhưng lần này, bà ta không tìm cô, mà lại mò đến chỗ Chu Ái Linh.
Khi Chu Ái Linh đến thăm cô, trên mặt đầy vẻ khinh bỉ:
“Bà mẹ chồng của em đúng là một nhân tài đấy. Con dâu đã gả vào nhà bao nhiêu năm rồi, vậy mà đến tận bây giờ vẫn không biết em làm việc ở đâu.”
Năm đó, cuộc hôn nhân giữa cô và Tô Vệ Dân là do cô của anh ta làm mai. Nhưng Trần Lan Hoa lại không ưa gì bà cô này, nên hai người đã cắt đứt liên lạc từ lâu.
Bà ta chỉ biết rằng lương của cô không thấp, và chỉ quan tâm xem có thể moi được bao nhiêu tiền từ cô.
“Thậm chí còn chạy đến hỏi chị. Điều buồn cười nhất là, bà ta còn dặn chị đừng nói chuyện này ra ngoài, trông cứ như sợ con trai mình biết vậy.”
“Ồ?”
Điều này khiến Tào Ái Hoa có chút ngạc nhiên.
Trần Lan Hoa chưa bao giờ sợ Tô Vệ Dân. Bà ta luôn có cách làm ầm lên đến khi anh ta chịu khuất phục.
“Thôi kệ bà ta, dù sao cũng đã ly hôn rồi. Gia đình đó chẳng còn liên quan gì đến em nữa.”
“Nhưng làm sao chị biết chuyện này?”
Tào Ái Hoa đã hứa với Tô Vệ Dân rằng trước khi cả hai xây dựng gia đình mới, cô sẽ không công khai chuyện ly hôn. Điều đó tốt cho con cái, và nếu có quay lại với nhau sau này, cũng không quá khó xử.
“Còn không phải là do mẹ chồng cũ của em sao? Bà ta mở miệng một cái, cả xóm đều biết.”
“……”
Vậy thì chẳng liên quan gì đến cô nữa.
“Nhưng mà, Tô Vệ Dân thực sự đã nghỉ việc, còn về nhà cảnh cáo mẹ chồng cũ của em, nói rằng hai người đã ly hôn, lỗi là do anh ta nên từ nay về sau bà ta không được phép đến làm phiền em nữa à?”
Phải công nhận, hành động này của Tô Vệ Dân khá có trách nhiệm.
Đàn ông sau khi ly hôn thường chẳng bao giờ nhận lỗi về mình, thậm chí có người còn xem đó là chuyện nhỏ nhặt.
Giống như chồng cũ của cô ấy vậy.
Đến giờ, mẹ chồng cũ và anh ta vẫn đi khắp nơi nói xấu cô ấy.
“Anh ta nghỉ việc thì có thật, nhưng mấy chuyện kia thì em không biết.”
Tào Ái Hoa vốn định rằng, nếu Trần Lan Hoa đến gây chuyện, cô sẽ trực tiếp tuyên bố với bà ta.
Không ngờ, Tô Vệ Dân lại ra tay trước.
Cũng coi như đã giúp cô đỡ phiền phức. Trần Lan Hoa không tìm thấy cô, chắc cũng sẽ không tiếp tục làm loạn nữa.
Nhưng chuyện này nhất định phải để Tô Vệ Dân biết. Cô sẽ không giống như kiếp trước, vì tình cảm mẹ con giữa anh ta và Trần Lan Hoa mà giấu giếm mọi chuyện.
“Lần này anh ta thực sự quyết tâm rồi sao?”
Chu Ái Linh cũng có chút kinh ngạc.
“Em không biết anh ta nghĩ thế nào.”
“Vậy cũng đúng. Chỉ cần biết bản thân em muốn gì là được. Em định tính sao? Một người phụ nữ nuôi con một mình cũng chẳng dễ dàng gì.”
Khi cô ấy ly hôn, dù chỉ có một mình nhưng vẫn phải chịu bao lời đàm tiếu.
Giờ đây, Tào Ái Hoa lại còn có một đứa con bên cạnh. Nếu những lời đồn nhảm rơi vào con bé, thì sẽ càng khó chịu hơn.
“Chẳng có gì mà khó cả, chỉ cần bản thân nghĩ thoáng là được.”
Những lời bàn tán từ lâu đã không còn ảnh hưởng đến cô nữa, quan trọng là cô phải hướng dẫn con gái điều chỉnh tâm lý thật tốt.
“Miễn em nghĩ thoáng là được. Thực ra hôm nay chị đến đây là có chuyện muốn nhờ em.”
“Chị Chu cứ nói xem.”
“Là thế này, cái áo len này, chị lại quên cách đan rồi. Em giúp chị đan xong được không? Chị hiểu nguyên lý, nhưng tay lại chẳng nghe lời chút nào.”