Cô có thể bảo vệ con một lần, nhưng không thể bảo vệ con mãi mãi.
Hôm nay là Trần Lan Hoa, ngày mai có thể là Trương Lan Hoa, Lý Lan Hoa, hoặc một ai đó khác.
Không thể mỗi lần như vậy, con lại chạy đến hỏi cô để tìm kiếm câu trả lời.
Con cần học cách tự lập trong tư duy ngay từ nhỏ.
Trước đây, cô từng nghĩ rằng chỉ cần con lớn lên, bé sẽ tự nhiên biết cách suy nghĩ độc lập, biết phân biệt đúng sai.
Nhưng thực tế không phải như vậy.
Không có điều gì là “tự nhiên học được“.
Nếu con cái không có khả năng suy xét như con nhà người ta, thì đó không phải là lỗi của con, mà là lỗi của cách giáo dục ngay từ đầu!
Sáng hôm sau, 7 giờ, Tô Tư Ninh tự thức dậy, mặc quần áo chỉnh tề, ngoan ngoãn ngồi chờ mẹ chuẩn bị bữa sáng.
Ăn xong, bé vui vẻ nắm tay mẹ đến trường mẫu giáo, sau đó dưới ánh mắt dõi theo của mẹ, bước vào lớp học thanh nhạc.
Thời gian trước, trường có một số hạng mục cần tu sửa, để đảm bảo an toàn, nhà trường đã tạm dừng lớp học một vài ngày.
Lớp mẫu giáo này mới mở từ năm ngoái, vốn chỉ mang tính chất trông trẻ, nên các phụ huynh cũng không lo lắng về việc con bị chậm trễ chuyện học hành.
Chỉ có điều, khi trường đóng cửa, vấn đề ai sẽ trông giữ bọn trẻ lại trở thành một khó khăn, nhưng cũng không phải là không có cách giải quyết.
Nhưng khi gửi con đến trường, buổi trưa nhà trẻ sẽ lo bữa ăn và giấc ngủ cho các bé, nhờ vậy mà các bậc phụ huynh cũng bớt đi phần nào gánh nặng.
Sau khi đưa con gái đến trường, Tào Ái Hoa mang theo túi đồ lớn đã chuẩn bị sẵn từ sáng, đi đến một cửa hàng len ở phố Đông.
“Chào cô, cô cần mua gì ạ?”
Bà chủ tiệm rất niềm nở, so với kiếp trước, khi cô đến gửi bán áo len, thì lúc này bà ấy trẻ hơn nhiều, nhưng tinh thần nhiệt huyết vẫn chẳng thay đổi.
“Chị ơi, chỗ chị có nhận hàng len thành phẩm không?”
Tào Ái Hoa rất khéo tay, những chiếc áo len cô đan không chỉ đẹp mà còn rất tiện dụng, nhiều người rất thích mua.
Kiếp trước, khoảng thời gian này cô vẫn còn có lương, nên chưa từng nghĩ đến chuyện mang áo len ra bán.
Nhưng cô cũng không hề rảnh rỗi, gần như tất cả mọi người trong nhà họ Tô đều có ít nhất vài chiếc áo do cô đan.
Không phải do cô tự nguyện.
Có cái là do mẹ chồng ép cô đan, có cái là do cô đan cho Tô Vệ Dân mặc.
Nhưng chỉ cần anh ta về quê một chuyến, đến khi quay lại, chiếc áo trên người anh ta đã bị người nhà cởi ra lấy mất.
Vậy là cô lại phải đan thêm chiếc khác.
Không chỉ hại mắt, mà cổ tay cô cũng đau nhức liên tục, vậy mà gia đình họ Tô vẫn xem đó như một điều hiển nhiên. Họ cho rằng những thứ không tốn tiền, không tốn công sức, thì cũng chẳng có giá trị, mặc vài ngày rồi vứt đi cũng chẳng sao.
Mãi đến một lần, khi cô đến cửa hàng mua len, tình cờ giúp bà chủ một chút vì bà không biết đan một mẫu hoa văn.
Lúc đó, bà chủ liền hỏi cô có muốn đan áo len rồi để tại tiệm bán không, đó cũng chính là cánh cửa mở ra cho cô một lối đi mới.
Khi ấy, trên phố đã có không ít người bán áo len đan sẵn, số tiền kiếm được tuy không nhiều, nhưng đủ để cô trang trải cuộc sống.
Dù sao, không phải ai cũng có đủ tay nghề để làm công việc này.
Lần này, cô quyết định ra tay trước để giành cơ hội kiếm tiền!
Có kinh nghiệm từ kiếp trước, cô không còn rụt rè như lần đầu tiên nữa, mà giữ thái độ tự tin, tự nhiên, khiến bà chủ cửa hàng – chị Lưu – vừa nhìn đã có thiện cảm.
“Bên chị có nhận hàng len thành phẩm, nhưng thực ra bán cũng không được tốt lắm.”
Bà chủ cửa hàng đáp.
Bây giờ, đa số mọi người vẫn thích tự mua len về đan áo. Dù sao thì áo len cũng không quá quan trọng về mẫu mã, chủ yếu là để giữ ấm bên trong, không cần quá đẹp.