Nhưng Tào Ái Hoa lại không nghĩ như vậy. Cô nói, hoặc là ly hôn, hoặc là nghỉ việc. Anh ta phải chọn một.
Bây giờ, anh ta không có tư cách để sinh hai đứa con.
“Ly hôn đi, điều đó tốt cho cả anh và em.”
Nhân lúc vẫn chưa biết giới tính đứa bé, ly hôn sẽ dễ dàng hơn. Còn về chuyện kiếm tiền nuôi con, cô sẽ từ từ tính tiếp.
“Anh không ly hôn!”
Tô Vệ Dân kiên quyết từ chối.
“Vậy anh muốn phá thai?”
Ánh mắt của Tào Ái Hoa trở nên lạnh lẽo. Cô không cần tuân thủ quy định cấm sinh con thứ hai, tại sao cô và con mình phải hy sinh chỉ vì sự ích kỷ của anh ta?
“Không phá!”
Tô Vệ Dân vẫn kiên định từ chối.
“Tô Vệ Dân!”
Cái thái độ ngang bướng này khiến Tào Ái Hoa tức giận.
“Anh sẽ tìm cách giải quyết chuyện này, em đừng làm bậy!”
Khác với sự lo lắng của Tào Ái Hoa, Tô Vệ Dân lại vô cùng bình tĩnh.
“Anh...”
Tào Ái Hoa muốn hỏi anh ta định nghĩ ra cách gì, nhưng Tô Vệ Dân đã nhanh chóng gọi một chiếc xe máy, để cô ngồi lên về nhà, còn bản thân thì đạp xe quay trở lại đơn vị.
Vốn đã bị ốm nghén hành hạ đến kiệt sức, Tào Ái Hoa cũng chẳng buồn quan tâm nữa.
Tô Vệ Dân muốn làm gì thì làm, dù sao cô cũng sẽ không để mình bị người khác thao túng như kiếp trước, càng không để đứa con của mình phải chịu tổn thương.
Tô Vệ Dân đi một mạch ba, bốn ngày không quay về.
Ngược lại, Tào Ái Hoa cảm thấy cơ thể mình dễ chịu hơn nhiều. Dường như đứa bé trong bụng biết rằng cô đã chấp nhận giữ nó lại, nên cũng không quấy phá cô nữa, ngoan ngoãn vô cùng, như thể sợ rằng nếu không ngoan, mẹ sẽ không cần nó vậy.
Nhân lúc những ngày này, cô cũng tranh thủ kiểm kê lại tài sản trong tay mình.
Trước khi kết hôn, cô đã có tiền riêng.
Là con út trong nhà, lại là đứa con gái được sinh muộn, từ nhỏ cô đã được cha yêu thương đặc biệt.
Nhưng cha cô làm ở đội thu mua, thường xuyên phải đi xa, mười ngày nửa tháng mới về một lần.
Mẹ cô, từ khi mang thai cô đã bị hành hạ đến khổ sở, sau này còn sinh non, nên đối với đứa con gái này, bà chẳng có chút cảm tình nào.
Đặc biệt là từ nhỏ cô đã ốm yếu, ai cũng nghĩ rằng cô khó mà sống sót, nên cũng không ai đặt quá nhiều tình cảm vào cô.
Không ngờ rằng, dù trầy trật, cô vẫn lớn lên khỏe mạnh.
Cha cô cũng bất lực trước thái độ của vợ đối với con gái út. Ông chỉ có thể tranh thủ mỗi lần về nhà lén đưa cho cô năm đồng.
Vào thời điểm mà chỉ cần một xu là đã có thể mua được một đến hai quả trứng gà, thì năm đồng quả thực là một khoản tiền khổng lồ.
Sau này, khi cô dần lớn lên, năm đồng trở thành mười đồng, rồi hai mươi đồng. Đến các dịp lễ Tết, cô còn có thêm tiền mừng tuổi.
Số tiền này, hai anh chị của cô đều không có.
Nhờ vậy, đến khi kết hôn, cô đã tích góp được gần hai nghìn đồng. Cộng thêm số tiền cha cô cho làm của hồi môn khi kết hôn, trong tay Tào Ái Hoa có tổng cộng ba nghìn đồng.
Thế nhưng sau khi kết hôn, cô gần như không tiết kiệm thêm được đồng nào.
Năm đầu tiên còn khá ổn, dù Tô Vệ Dân không đưa toàn bộ tiền lương cho cô, nhưng anh ta vẫn trích ra một phần để lo chi tiêu trong nhà. Cuộc sống của hai vợ chồng lúc đó không chỉ đủ đầy mà còn tiết kiệm được một chút.
Nhưng khi cô mang thai, mẹ chồng chuyển đến sống cùng, thì tiền bạc trong nhà bắt đầu không giữ lại được nữa.
Mẹ chồng lấy tiền mua thức ăn, mỗi lần cô đưa bà năm mươi đồng, chưa đến nửa tháng đã hết sạch.
Chưa kể, bà còn lén lút xin tiền từ Tô Vệ Dân.
Bà nói với anh ta rằng Tào Ái Hoa không đưa tiền chợ cho bà, Tô Vệ Dân lo vợ mang thai mệt mỏi, không muốn cô phải bận tâm chuyện này, nên đã lén đưa thêm tiền cho mẹ.