“Rốt cuộc là chuyện gì?”
Anh ta biết, lần này Tào Ái Hoa không phải đang đùa giỡn.
Tào Ái Hoa cũng không biết phải nói thế nào, cô chỉ là không muốn đi vào vết xe đổ thêm lần nữa. Nhưng bây giờ, mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, thì cô phải giải thích với Tô Vệ Dân như thế nào đây?
“Anh biết em không hài lòng với mẹ, cũng biết quan hệ giữa em và người nhà không được tốt. Nhưng có chuyện gì thì không thể nói với anh sao? Sao cứ phải giấu trong lòng rồi giận dỗi anh như vậy?”
Tô Vệ Dân thực sự không hiểu nổi, anh ta đã nghiêm túc như vậy rồi, còn có chuyện gì mà cô không thể nói ra?
“Anh có dám bỏ công việc biên chế không?”
Nghĩ mãi, cuối cùng Tào Ái Hoa chỉ thốt ra một câu như vậy.
Nếu không ly hôn, chẳng bao lâu nữa cô sẽ mang thai đứa thứ hai. Nhưng quy định của đơn vị Tô Vệ Dân là nếu sinh con thứ hai vượt quá chỉ tiêu, thì sẽ bị mất việc ngay lập tức.
Đến lúc đó, cô chỉ có hai lựa chọn: hoặc là phá thai, hoặc là gửi con gái lớn đi nơi khác. Cả hai lựa chọn đó, cô đều không nỡ.
Kiếp trước, cô đã đưa con gái lớn đi, nhưng đứa con thứ hai vẫn không giữ được. Mẹ chồng cô đã chửi rủa cô suốt bao nhiêu năm, chỉ vì cô không thể giữ được đứa bé trai đã thành hình kia.
Sau này, dù cô có đón con gái lớn trở về, nhưng tình cảm giữa hai mẹ con đã không còn như trước nữa. Dù là ai đi nữa, khi biết cha mẹ ruột của mình vì muốn có con trai mà vứt bỏ mình, thì cũng không thể nào bình thản chấp nhận được.
Chỉ có ly hôn, cô mới có thể không mang thai đứa thứ hai.
Chỉ có ly hôn, cô mới không phải vì công việc của Tô Vệ Dân mà làm tổn thương con mình.
“Chuyện đó thì có sao đâu?”
Tô Vệ Dân không hiểu nổi.
Ly hôn và công việc liên quan đến nhau? Không có công việc, vợ anh ta chẳng phải sẽ bỏ anh ta ngay sao? Tào Ái Hoa điên rồi sao?
“Hoặc là ly hôn, hoặc là anh nghỉ việc.”
Tào Ái Hoa không giải thích thêm, cứ để cho Tô Vệ Dân nghĩ rằng cô đang vô lý cũng được.
“Anh không ly hôn, cũng không nghỉ việc!”
Tô Vệ Dân cũng cứng rắn đáp trả. Anh ta thực sự không hiểu trong đầu Tào Ái Hoa đang nghĩ gì. Nhưng không sao cả, chỉ cần anh ta không đồng ý ly hôn, thì Tào Ái Hoa cũng chẳng thể làm gì được.
“Vậy thì chúng ta sẽ sống ly thân. Anh không biết rằng, sau hai năm ly thân thì tòa án sẽ tự động xử ly hôn sao?”
“Anh cũng không ly thân!”
“Không phải do anh quyết định.”
Tào Ái Hoa cười lạnh, công việc của cô có thể điều chuyển. Nếu cô muốn, thì trước khi Tô Vệ Dân kịp nhận ra, cô đã có thể mang theo con rời khỏi đây rồi.
“Tào Ái Hoa!”
Tô Vệ Dân thực sự tức giận.
Anh ta còn tưởng rằng cô không cãi không quấy là đã nghĩ thông suốt rồi, không ngờ cô lại đang âm thầm chuẩn bị cho một cú ra đòn mạnh hơn! Tại sao phụ nữ sau khi sinh con lại trở nên mất lý trí như vậy chứ?
Không có công việc, thì cả gia đình ba người bọn họ sẽ sống thế nào? Chẳng lẽ bắt anh ta ngồi không ăn bám vợ sao? Dựa vào Tào Ái Hoa để nuôi anh ta ư? Đừng nói là cô có thể chịu đựng được chuyện đó, ngay cả anh ta cũng không thể chấp nhận việc bản thân bị phụ nữ nuôi sống!
Hai người không vui vẻ mà kết thúc cuộc trò chuyện, Tô Vệ Dân dọn giường gấp, trải ngay trước cửa, chặn lối ra vào, sợ rằng nửa đêm Tào Ái Hoa sẽ ôm con bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau, anh ta bị tiếng nôn khan của Tào Ái Hoa đánh thức.
Mơ màng ngồi dậy, anh ta vội vàng lấy chậu, rót nước cho cô, rồi không biết sao lại buột miệng nói một câu: “Đừng nói là lại có thai rồi nhé?”