“Nếu Ái Hoa ly hôn với cậu, tự mình nuôi con cũng không phải vấn đề. Tính cô ấy lại hiền lành, điều kiện cũng tốt, xinh đẹp dáng chuẩn, tìm một người chồng mới hiền lành trẻ tuổi, có gì mà khó?”
Chu Ái Linh chính là ví dụ rõ ràng nhất. Trước đây, chị kết hôn do gia đình mai mối, nhưng sau này, người chồng hiện tại là do chị tự chọn. Ngoại hình, tính cách, tất cả đều hợp ý chị. Điều đó cho thấy, không phải cứ là người mà cha mẹ vừa ý thì có thể chung sống hạnh phúc với mình.
“Chị Chu, tôi không muốn ly hôn.”
Tô Vệ Dân mặt mày khổ sở, anh ta thực sự không muốn ly hôn. Khi Tào Ái Hoa không đuổi theo anh ta để tranh cãi, anh ta chỉ nhớ đến những điều tốt đẹp ở cô ấy, làm sao còn có ý định ly hôn nữa?
“Được rồi, được rồi, thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân. Tiểu Tô đã biết lỗi rồi, em cũng đừng thêm dầu vào lửa nữa.”
Trương Bảo Quốc nắm lấy tay vợ mình. Trong mắt anh ta, Tô Vệ Dân cũng không phải là người không thể cứu vãn. Ngay cả mẹ đẻ – nguyên nhân gây rắc rối lớn nhất – anh ta cũng chịu đưa về quê, chứng tỏ trong lòng anh ta vẫn rất coi trọng Tào Ái Hoa.
Anh ta còn nhớ, trước khi Tào Ái Hoa mang thai, khi mẹ chồng là Trần Lan Hoa chưa chuyển đến sống cùng, vợ chồng họ vẫn rất tình cảm. Mỗi ngày đều có thể nghe thấy tiếng Tào Ái Hoa khe khẽ hát.
“Được rồi, tôi không xen vào nữa, cậu tự xem mà làm. Nhưng nếu Ái Hoa không muốn về với cậu, thì đừng hòng đón cô ấy đi từ chỗ tôi.”
Chu Ái Linh nói xong, cùng Trương Bảo Quốc rời khỏi phòng, để lại không gian riêng cho hai vợ chồng.
Thực ra, ban đầu Tào Ái Hoa cũng không có ý định ở lại nhà Chu Ái Linh lâu. Cô chỉ không muốn về nhà để nhìn thấy bộ mặt đáng ghét của anh trai mình. Dù sao thì cũng không thể chỉ vì cô và chồng cãi nhau mà bắt Trương Bảo Quốc phải ra ngoài ngủ dưới đất. Cô chỉ định chờ đến khi Tào Hữu Quân rời đi rồi sẽ quay về.
Nhưng cô không ngờ rằng, lần này, Tô Vệ Dân lại đích thân đến đón cô.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng lời nói ly hôn của mình là để đe dọa anh ta, cũng không nghĩ rằng vì cô nói muốn ly hôn, anh ta sẽ thay đổi.
Chẳng qua, khi Chu Ái Linh kéo cô lại để hỏi cách đan hình con hươu trên áo len, cô mải giải thích vì họa tiết hơi phức tạp, nên vô tình kéo dài thời gian đến tận bây giờ.
“Ái Hoa, anh sai rồi.”
Vừa nhìn thấy Tào Ái Hoa, Tô Vệ Dân liền mở miệng xin lỗi.
“...”
Tào Ái Hoa im lặng. Cô đã bao lâu rồi không nghe thấy Tô Vệ Dân nhận sai? Người đàn ông này, dù có làm sai hay nói sai cũng chưa từng chịu nhận lỗi. Chỉ có lúc yêu nhau, mỗi khi cô giận dỗi, anh ta mới chịu xin lỗi. Nhưng sau khi kết hôn, cô chưa từng thấy anh ta nhận sai bất cứ điều gì.
Thực tế, ngay cả khi nhận lỗi rồi, anh ta cũng không thay đổi. Chứ đừng nói đến lần này, thái độ của anh ta lại chân thành như vậy. Anh ta cũng trọng sinh rồi sao?
“Anh không nên gọi anh vợ tới. Nhưng anh cũng chỉ vô tình gặp anh ấy trên đường, không phải cố tình tìm đến đâu.”
Thì ra là chuyện này.
Có lẽ hôm nay phải nấu cơm rồi uống rượu với Tào Hữu Quân nên mới mệt đến kiệt sức chăng?
Trước đây, mỗi lần cô nấu xong một bàn đầy thức ăn, để bọn họ ăn uống no say, lúc đó Tô Vệ Dân chưa bao giờ cảm thấy mình sai cả.
Nhưng lần này, Tào Ái Hoa cũng không tranh luận gì thêm. Dù sao cãi nhau ở nhà người khác cũng không hay.
Về đến nhà, cô lấy giấy bút ra, bắt đầu viết đơn ly hôn.
Nhìn thấy cảnh này, mí mắt Tô Vệ Dân máy liên tục.
Tào Ái Hoa chỉ vừa mới viết xong bốn chữ “Đơn ly hôn”, thì đã bị anh ta nắm chặt lấy tay.