Sau khi thu dọn sổ tay và bút bi, Hứa Bát Tuyết lên đường.
Lần này đi bằng cổng phía Tây của trường, thuận tiện cho việc bắt xe buýt.
Ngoài cổng trường có một cái quán nhỏ, Hứa Bát Tuyết tới đó mua một tờ báo hết hai mươi xu.
Xe buýt đến.
Hứa Bát Tuyết lên xe.
-
"Cô gái đó là Hứa Bát Tuyết!" Hoa khôi học đường ngạc nhiên hỏi Ngô Trạm: “Cô ấy là cái bạn bị đài truyền hình quốc gia từ chối." Hóa ra đấy là Hứa Bát Tuyết.
Vẻ ngoài, cũng chỉ đến thế thôi.
Ngô Trạm nói: “Không thể nói như vậy.
Hoa khôi học đường bối rối: “Chẳng lẽ còn có ẩn tình gì khác nữa à? Cô ta nhìn Chu Tinh Thần: “Đài truyền hình quốc gia có ai nói cho cậu biết không?
Chu Tinh Thần né tránh: “Mình còn có việc phải làm, đi trước đây.
Hoa khôi học đường hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Cô ta nhanh chóng nói: “Mình cũng đi thủ đô, mình nhận được thư trúng tuyển từ một đơn vị ở đó. Trong mắt cô ta chỉ có Chu Tinh Thần, còn Ngô Trạm lại bị cô ta bỏ rơi.
-
"Bác tài, cháu muốn xuống xe." Hứa Bát Tuyết ngay sau khi nghe thấy thông báo dừng ở phố Hồ Lô, lập tức xuống xe.
Đây là nơi treo biểu ngữ ngày hôm qua nói có ngôi nhà đang được rao bán.
Hứa Bát Tuyết muốn hỏi thăm tình hình.
Nhà họ Hứa đã rơi vào hoàn cảnh như vậy, sau khi tốt nghiệp chắc chắn cũng sẽ không còn chỗ ở để mà chen chúc, sẽ phải ra ngoài ở, cho dù sống ở ký túc xá hay thuê nhà cũng không bằng mua nhà riêng cho chính mình.
“Chị ơi, em muốn hỏi chút. Hứa Bát Tuyết hỏi một chị cả khoảng năm mươi tuổi đang bán hàng ở đây: “Hôm qua ở đây có treo biển bán nhà, sao lại biến mất rồi ạ?
Mới có một ngày, sao lại cất đi rồi.
Chị gái khéo léo xỏ kim, đang cầm đế giày, nghe Hứa Bát Tuyết hỏi, ngẩng đầu liếc nhìn: "Đó là lừa đảo đấy! Làm gì có chuyện không cần đưa tiền mà có nhà luôn!"
Chị gái bảo Hứa Bát Tuyết đừng tin.
Lại còn thuyết phục: “Nhà thì cần gì tự mình mua, cứ đợi đơn vị chia cho đi. Cần gì phải lãng phí tiền.
Hứa Bát Tuyết hỏi thêm vài câu hỏi.
Những người mở cửa hàng xung quanh đều đã lớn tuổi, còn những người trẻ tuổi đều chỉ đi ngang qua nên không biết rõ tình hình.
Hỏi hồi lâu, Hứa Bát Tuyết cuối cùng cũng hiểu tại sao không còn tấm biển đó nữa, người bán nhà bị các những người lớn tuổi ở đây đuổi đi, không được phép 'lừa đảo' ở đây!
Hứa Bát Tuyết dở khóc dở cười.