Trước đây Tô Ngọc Bạch cũng sẽ đứng về phía đứa con gái thứ hai nhưng ông ta đã lớn tuổi rồi, chỉ muốn người một nhà hòa thuận êm ấm mà thôi, nghe vậy, ông ta phất tay: “Con quản tốt A Cảnh đi là được, người một nhà đừng có cãi nhau đến mức khó coi như thế. Tụi nó đều có cha mẹ mình quản cả, dù sao thì con cũng chỉ là dì của tụi nó mà thôi, vẫn còn cách một tầng nữa nên đừng có quản nhiều.”
Tô Tú Dung xoa mi tâm: “Chính vì là người một nhà, con nhìn thấy tụi nó đi sai đường mới thấy sốt ruột thay tụi nó đấy chứ. Còn nếu là người ngoài thì con đã chẳng thèm lo lắng làm gì rồi.”
Tô Ngọc Bạch cười nói: “Cha biết con có lòng tốt nhưng người khác không nhận phần tình này, ngược lại sẽ còn oán trách con. Con hà tất phải khổ thế?
Con có thời gian đó còn không bằng dạy dỗ A Cảnh cho tử tế, kêu nó kiếm chế cái tính của mình lại rồi bắt đầu yên phận làm việc từ một chức nhỏ đi.
Cha nói hẳn một câu không dễ nghe thế này, tuy rằng An Bác và A Hạo tùy hứng trong phương diện hôn nhân nhưng về mặt sự nghiệp thị hai đứa nó mạnh hơn A Cảnh rất nhiều đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây