Tô Niệm Tinh lại lắc đầu: “Châu tiên sinh là một nhà ẩm thực, chủ tiệm muốn hại ông ấy sẽ không dùng đến dao, cách ổn thỏa nhất chính là hạ độc.”
Trên đời này có rất nhiều loại thuốc độc không màu không vị, lưỡi của Châu tiên sinh có nhạy đến đâu cũng không có cách nào nếm ra được.
Nếu như Tô Niệm Tinh không nói ra chuyện ông ta từng ăn phải ruồi thì Châu Hưng Phủ hoàn toàn không coi đây là vấn đề to tát. Nhưng bây giờ ông ta cũng không dám lấy cái mạng mình ra cược.
Ông ta muốn nói mình không ghé thăm quán ăn nữa nhưng nghề của ông ta chính là như vậy đấy, làm sao có khả năng không ghé quán được chứ?
Ông ta vò đầu bứt tai nghĩ ngợi rất lâu rồi mới nói: “Vậy tôi sẽ giả vờ ăn, sau đó lén lút giấu thức ăn đi, mang về xét nghiệm.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây