Cuối cùng thì Tô Niệm Tinh cũng nghe hiểu ý tứ ngầm của bà ta: “Tòa án phán quyết chú trọng vào bằng chứng. Tưởng Mộng Vân có biết trước hay không thì thẩm phán vẫn sẽ xem chứng cứ mà không phải phỏng đoán chủ quan của người khác.”
Bà A Hương gật đầu: “Cảnh sát làm thế nào để phán định được Tưởng Mộng Vân có biết trước chuyện đó hay không? Đầu tiên phải phán định cô ta có động cơ gây án hay không đã. Cô ta và chồng đều cùng mua bảo hiểm tử vong, chồng cô ta còn ngoại tình nữa, vậy là cô ta đã có động cơ giết người.
Tiếp theo đó chính là quá trình gây án. Thuốc độc không phải do cô ta mua, hơn nữa cô ta cũng có bằng chứng ngoại phạm.” Bà A Hương chỉ vào mình và Tô Niệm Tinh, ra hiệu nhân chứng chính là hai người bọn họ.
Tuy rằng quả thật rất có khả năng trở thành bị cáo nhưng luật pháp Hương Giang theo kiểu “suy đoán vô tội”, thuốc không phải do cô ta mua, cô ta cũng có bằng chứng ngoại phạm, tòa án thật sự chưa chắc đã phán cô ta có tội.
Tô Niệm Tinh lắc ngón tay: “Chỉ dựa vào mỗi hai điều này vẫn chưa đủ đâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây