Bà A Hương đã xem hết toàn bộ quá trình, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên: “Hay quá cơ, lúc bà còn trẻ cũng xinh đẹp như hoa, có rất nhiều người đàn ông thích bà, thậm chí còn có một cậu ấm nhà giàu theo đuổi bà nữa nhưng mà bà không thích, ngược lại đi nhìn trúng ông chồng không một xu dính túi. Bà cảm thấy bản thân mình đã đủ mất não rồi nhưng không cô ta còn ngu ngơ hơn cả bà.”
Bà ta vẫn luôn chán ghét bản thân hồi còn trẻ, cho rằng chỉ cần có tình yêu thì cho dù ăn trấu nhai rau cũng rất ngọt ngào, nhưng hiện thực lại vả cho bà ta một cái đau điếng. Loại cảm xúc ghét bỏ bản thân này vẫn luôn kéo dài rất nhiều năm, thẳng cho đến hiện giờ, đột nhiên bà ta lại không ghét mình nữa, so với Tưởng Mộng Vân thì trí thông minh của bà ta ít nhất vẫn đạt đủ tiêu chuẩn.
Tô Niệm Tinh bị bà A Hương chọc cười không nhịn được, chợt cười phì một tiếng: “Thật sự không tài nào nhìn ra được hồi còn trẻ bà lại ngây thơ như thế đấy ạ.”
Trước khi nghe bà ta tuyên bố rõ ràng như vậy, cô còn tưởng lúc còn trẻ bà A Hương là một ngự tỷ cơ chứ.
Bà A Hương cũng cười bảo: “Sống từng này tuổi rồi mà cả ngày vẫn còn yêu với chả đương, vậy không phải năm tháng đều sống nhét hết vào bụng chó hay sao. Ôi, người phụ nữ này đúng là đáng thương thật. Mà cháu cũng đừng buồn, cháu đã nhắc nhở cô ta rồi, bản thân cô ta khăng khăng muốn chết, cháu có thể làm được gì nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây