Tô Niệm Tinh nhận lấy rồi liếc mắt nhìn, hỏi một câu hỏi hoàn toàn không liên quan gì: “Nhiều năm như vậy đã qua, cô không tìm một người đàn ông khác sao?”
Vẻ mặt của Trương Mộng Yên có hơi mất tự nhiên, cô ta vuốt tóc mình một cái, mím môi: “Thật ra nhiều năm như vậy quả thật có một người đàn ông rất tốt với tôi. Nếu không có anh ấy thì có khả năng tài sản của tôi không thể giữ được, càng không có khả năng nuôi con khôn lớn, cũng không thể mua được nhà.
Nhưng trong lòng tôi chỉ có mỗi chồng tôi, hoàn toàn không thể chứa được bất cứ ai khác cho nên mãi vẫn chưa gả đi.”
Tô Niệm Tinh không biết nên cười cô ta ngốc hay là nên thông cảm với cô ta đây: “Tôi quả thật đã bói ra được chồng cô nhưng anh ta vẫn chưa chết, còn sống rất khỏe mạnh.”
Trên gương mặt của Trương Mộng Yên vẽ ra một nụ cười cực xinh đẹp, nét ưu sầu vừa rồi đã bị quét mất sạch, gần như ngay một giây sau cô ta định đi tìm người nhưng cô ta vẫn chưa biết địa chỉ cho nên đành đợi Tô Niệm Tinh nói ra chỗ ở của chồng với vẻ chờ mong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây