Đừng nói là Tô Niệm Tinh, chỉ sợ đến ngay cả nguyên chủ đứng trước mặt bà ta cũng không thể nhận ra được người này chính là người mẹ trong trí nhớ của mình.
Hai mẹ con cách biệt mười sáu năm mới gặp lại nhau, không có mừng rỡ phát khóc mà chỉ có xa lạ và lạnh nhạt.
Tô Niệm Tinh lặng lẽ ngồi xuống ghế quan sát người phụ nữ trước mặt.
Lâm Thư Văn cũng đang quan sát cô, trên gương mặt bà ta mang theo vài phần lấy lòng cố ý: “Hóa ra con đã lớn như vậy rồi à?”
Tô Niệm Tinh ừm một tiếng không mặn không nhạt, lại im lặng nhìn bà ta.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây