“Không! Em thích màu đen, nếu ngày nào cũng rửa xe, lau đến bóng loáng thì trông cũng rất cao cấp đó.” Tô Niệm Tinh cười hí hửng, trên gương mặt hiện ra nụ cười rạng rỡ như hoa nở, khóe miệng cô nhếch lên, khóe mắt nhẹ nhàng liếc về phía anh, nụ cười đó có một loại cuốn hút như câu mất linh hồn, rất giống tinh linh trong rừng rậm.
Giám sát Lương ho nhẹ một tiếng, khởi động chiếc xe: “Đi thôi, về nhà nào!”
“Chiếc xe này bao nhiêu tiền vậy?” Tô Niệm Tinh sờ con gấu trang trí bằng thủy tinh trước mặt, nghiêng đầu hỏi.
Giám sát Lương cười đáp: “Sáu mươi lăm vạn.”
Tô Niệm Tinh tươi cười hớn hở: “Em thích lắm, cảm ơn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây