Mới đầu Bảo Linh còn hơi mất tự nhiên, nhưng nghe được câu nói quan tâm như vậy của các hàng xóm, cô ta cũng dần dần không còn khẩn trương nữa.
Đợi các hàng xóm hàn huyên xong, lúc này, chú Sáu mới dẫn cô ta đi đến trước mặt Tô Niệm Tinh.
Đại khái là quanh năm Bảo Linh phải làm việc dưới ánh mặt trời cho nên làn da hơi ngăm đen nhưng con ngươi đen láy kia lại giống y như đúc với chú Sáu, lúc này, đôi mắt ấy đang tò mò quan sát vị thần toán mà cha mình đã nói.
Tô Niệm Tinh nở nụ cười với cô ta: “Năng lực làm việc của cô không tồi, tôi kiến nghị cô sau này học nghề thợ mộc, tương lai mai này sẽ rất rộng mở.”
Hai mắt Bảo Linh sáng ngời, đúng là cô ta rất thích làm thợ mộc thật, đặc biệt là làm ra rất nhiều đồ gia dụng có tính sáng tạo khiến cô ta cảm thấy rất có thành tựu, quả nhiên đại sư đúng là đại sư, ngay cả chuyện này mà cũng biết.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây