Thẳng cho đến hai giờ chiều mà Tô Niệm Tinh vẫn chưa thể bói ra được tên trộm chân chính, cô không nhịn được mà nghi ngờ trước đó có phải mình đã bỏ qua mất người nào không. Nếu phải bói lại thêm một lần thì lượng công việc lại quá lớn.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung thì lại có một công nhân khác tiến vào. Người này trông qua độ tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng mười bảy, mười tám mà thôi, dáng người thấp bé nhẹ cân, vừa nhìn đã biết là suy dinh dưỡng rồi.
Đối phương ngồi xuống với vẻ sợ hãi và nói với Tô Niệm Tinh về vấn đề gần đây của mình: “Miệng tôi bị lở, bên các cô có thể kê đơn thuốc được không?”
Tô Niệm Tinh không trả lời câu hỏi của anh ta mà đặt tay lên mạch đập của đối phương sau đó quan sát cẩn thận khuôn mặt của anh ta.
Nhìn từ vẻ ngoài thì không có vấn đề gì cả nhưng khi nhìn kỹ thì lại phát hiện ra có hơi không đúng. Cô híp mắt lại, cởi găng tay ra để quan sát chi tiết chỉ tay của người này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây