Rất nhanh, hai văn chức đã qua đây và ôm theo hai chiếc chăn, giám sát Lương cởi cái quần ướt sũng của mình ra, quấn chăn vào rồi nhìn các vệ sĩ cấp cứu cho đứa bé.
Đợi khi nước tích trong phổi đứa trẻ cuối cùng cũng bị nôn ra hết sạch mới có người bắt đầu làm hô hấp nhân tạo và hồi sức tim phổi.
“Có thể cứu sống được không? Hay là đưa người đến bệnh viện trước đã?” Cuối cùng cũng có người không nhịn được mà hỏi.
Lương An Bác đã bọc người thành cái bánh tét: “Bệnh viện quá xa, nếu đưa qua đó sẽ làm chậm trễ thời gian, trước đây họ đều là cảnh sát nên có học qua kỹ năng cấp cứu rồi. Chỉ là thời gian đứa trẻ này rơi xuống nước đã quá lâu rồi.”
Trương An Khang quay đầu nhìn mặt nước mà không tài nào hiểu được: “Rốt cuộc là ai nhẫn tâm đến mức ném đứa nhỏ xuống nhỏ vậy chứ?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây