Trên đường trở về, ông ta khuyên Tô Niệm Tinh đừng cố chấp như vậy: “Mấy lãnh đạo trong xưởng này đã vất vả vì công xưởng cả một đời rồi, bọn họ chịu mệt chịu khổ, đến bây giờ mà qua cầu rút ván, sa thải hết tất cả bọn họ thì thật sự không được hay cho lắm đâu.”
Tô Niệm Tinh hơi ngạc nhiên: “Tiền mà tôi trả đã đủ để các ông trả tiền bồi thường cho bọn họ rồi mà.”
“Nhưng bọn họ đã không còn trẻ nữa, còn có cả gia đình cần phải lo, giờ cô trực tiếp sa thải hết bọn họ vậy bọn họ cũng không thể tìm được công việc khác nữa. Qua vài năm nữa là bọn họ có thể nhận lương hưu rồi. Giờ cô giữ bọn họ lại cũng chỉ phát tiền lương chưa đến mấy năm, hà tất phải như vậy chứ?” Trương An Khang nhắc nhở cô.
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, ngược lại cô cũng không nghĩ đến chuyện này.
Cô hơi nhíu mày trầm tư: “Để tôi nghĩ thêm đã.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây