Lưu Bội Trân trợn tròn mắt, cao giọng nói: “Ông chắc chắn là đồng bọn với bọn họ!”.
Người ta là một lão cảnh sát với kinh nghiệm dày dặn thâm sâu, nào có thể chịu được ủy khuất như vậy, nhất thời xanh mặt phản bác: “Đồ ăn còn có thể ăn bậy, chứ nói thì nhất định không thể nói bậy! Tôi cùng lão Hồng đã có mấy chục năm giao tình, làm sao có thể lấy loại chuyện này nói lung tung?”
Hồng Minh Viễn cũng thêm lời: “Giấy chứng nhận xuất ngũ của tôi để ở nhà, nếu các anh muốn xem tôi có thể lập tức đi lấy!”
Đến nước này thì việc gì phải đi lấy giấy chứng nhận xuất ngũ nữa, đã có cảnh sát ra mặt làm chứng, cũng đủ chứng minh Hồng Minh Viễn trong sạch rồi.
Phương Thanh Nghiên nghĩ thầm, Lưu Bội Trân thật sự là bắt gian kiểu “giết nhầm còn hơn bỏ sót”, hiển nhiên là bắt được một người qua đường không hề liên quan, nói trắng ra là tâm địa quá ác, đã muốn đem người đẩy vào chỗ chết, kết quả ngược lại thành tự bê đá đập chân mình!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây