Không biết bắt đầu từ khi nào, ký ức về kiếp trước của cô đã dần dần bắt đầu phai mờ, hiện tại cô chỉ có thể nhớ đến bóng dáng mơ hồ của người đó, chứ nếu nói về chi tiết thì cho dù làm cách nào cô cũng không nhớ ra.
Người này ở cuối cuộc đời cô, thường xuyên đến thăm cô, nhưng cô lại không nhớ nổi đối phương là ai.
Đương nhiên, lúc ấy tinh thần của cô cũng đã không được bình thường, nếu muốn nhớ về những thứ này cũng rất khó.
Nhưng sau khi cô ý thức được sự tồn tại của người này, thì nó liền giống như có ai đang gãi ngứa trong ngực mình vậy, khiến cho cô không thể nào bỏ nó xuống được.
Thẩm Khả Di không nghĩ tới cô sẽ hỏi đến vấn đề này, sau khi cô ta cẩn thận hồi tưởng lại một chút, thì liền thành thật trả lời: “Ngoại trừ Phương Thư Nhiên, hình như là có một người như vậy, nhưng mà lúc đó trong sách không có nhắc tới tên, chỉ nói đặc điểm duy nhất để nhận dạng là trong kẽ tay của anh ta có một nốt ruồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây