Từ Phương cười cười, nói: “Thím Lưu, Phương Thanh Nghiên tuổi này hơi nhỏ......” Con bé kia còn chưa đủ 16 tuổi, cho dù là cưới về nhà cũng không thể kết hôn được.
“16 tuổi cũng không còn nhỏ gì, lúc chúng ta 16 tuổi cũng đã có thể sinh con rồi.” Lưu Bội Trân không quan tâm nói: “Hơn nữa, nếu không thì bảo ông chủ lớn kia mang về nuôi vài năm rồi mới kết hôn cũng không muộn, dù sao cũng không nhất định phải tổ chức hôn lễ ngay bây giờ.”
Thím Trâu ở một bên nghe các bà ta nói hăng say, nhịn không được hỏi: “Cô gái mà các người đang nói là ai vậy?”
Lưu Bội Trân liền đem tình huống của Phương Thanh Nghiên nói một lần, bà ta còn cố ý giấu diếm một ít tin tức mấu chốt, Phương Thanh Nghiên qua miệng bà ta liền trở thành đứa nhỏ đáng thương từ nhỏ không có cha được nhà bà ta nhận nuôi.
Thím Trâu là người từ nơi khác đến, nên không biết cách làm người của Lưu Bội Trân, cho nên liền tin đó là thật: “Vậy thì tốt rồi, có thể gả đến Vương gia, là phúc phận trăm đời của cô gái này! Tuổi còn nhỏ cũng không thành vấn đề, cùng lắm thì có thêm một chén cơm nữa mà thôi, bà nói cô gái này còn đang đi học, Vương gia bên kia nói không chừng còn có thể trả học phí cho cô ấy nữa. Như vậy đi, các người dẫn tôi đi xem bộ dáng của cô gái kia trước, tôi nhìn thấy cảm thấy được rồi thì sẽ đi nói với người của Vương gia.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây