Phương Thanh Nghiên tiếp tục nói: “Mẹ, con biết trong lòng mẹ có rất nhiều cố kỵ, nhưng đây không phải là nguyên nhân để ngăn cản mẹ tiến lên. Nếu vì chuyện này mà mẹ dừng lại thì đối với mẹ hay là đối với chú Hồng mà nói cũng không công bằng. Cho nên là vì mẹ, hay vì chú Hồng, thì mẹ cũng cho chú ấy một cơ hội đi.”
Theo ngữ điệu non nớt của cô, ánh mắt Tần Thục Huệ đang hoảng loạn dần dần cũng bình tĩnh lại.
Đạo lý dễ hiểu như vậy, nhưng phải đợi một đứa nhỏ đến nói cho bà nghe. Bộ dáng của bà tuy có có chút chật vật, nhưng tâm tình đúng là tốt hơn không ít.
Bà cầm tay con gái, thật lòng nói: “Cảm ơn con, Thanh Nghiên.”
Lúc này, phòng bếp một lần nữa sáng lên, Hồng Minh đã thay bóng đèn xong.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây