“Khụ, khụ... “ Lâm Khiên bị sặc không ngừng ho. Cơm khô nhét hết vào miệng, ngay cả một ngụm nước canh cũng không có, vì thế hắn nghẹn đến cả hai má đều đã ửng đỏ.
Phương Thanh Nghiên thấy Tần Thục Huệ lo lắng nhìn sang bên đây, liền vội giải thích với bà: “Cậu ấy ăn nhanh nên mới như thế, xem ra thật sự đói bụng rồi.”
Tần Thục Huệ nhanh chóng rót ly nước đưa tới, nói: “Mau cho cậu ấy uống chút nước đi.”
Phương Thanh Nghiên nhận lấy ly nước, cười híp mắt nói: “Mẹ, mẹ cứ chăm sóc cho chú Hồng thật tốt đi, bên này giao cho con là được rồi.”
Tần Thục Huệ gật đầu, bà liếc nhìn Lâm Khiên một cái, thấy hắn đúng là không có việc gì mới yên tâm đi ăn cơm với Hồng Minh Viễn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây