Sở Thanh Tập lập tức tức giận: “Thanh Thanh, đây là một cơ hội hiếm có, người ta không có võ cũng muốn múa vài đường để phô trương thanh thế, võ nghệ của cháu đỉnh như vậy sao không thể hiện ra cho mọi người xem.”
Lâm Bạch Thanh lười nói tiếp với ông ta, lắc đầu nói không cần thiết rồi quay lưng định đi.
Sở Thanh Tập cũng mặc kệ trên sân khấu đang có người phát biểu, bất chợt đưa tay ra nắm lấy vai cô, kéo cô lại, lòng bàn tay nhắm thẳng vào đỉnh đầu cô, nhưng gần tới đỉnh đầu thì đột ngột dừng lại, cười nói: “Thể hiện xíu đi, cha con không được nổi tiếng vì vấn đề chính sách thì cũng thôi, người vất vả nhất trong cuộc họp này là con chứ ai, con không lộ diện, không nổi tiếng, cứ vất vả không công như vậy thì sao được?”
Thấy cháu gái trừng mình, ông ta thu tay lại, nói: “Cháu xem, mấy giáo sư đại học Hồng Kong kia danh tiếng lớn đến mức nào, mỗi người có vài cái danh hiệu, toàn là tiến sĩ, thạc sĩ. Còn cháu thì sao, tuy là thành viên của đoàn chủ tịch nhưng học vấn của cháu chỉ viết là cử nhân đại học, vậy thì những giáo sư đại học Hồng Kong kia sẽ phục cháu không, cả đám bác sĩ nước N kia nữa, sẽ phục cháu sao?”
Nói thẳng ra, tuy rằng những giáo sư đại học Hồng Kong, bác sĩ nước N và cả người trong giới y học phương Tây đều khuất phục trước trung y, nhưng do Sở Thanh Đồ không thể nổi tiếng nên bọn họ cho rằng mọi thứ từ đẩy lùi bệnh xơ gan đến liệu pháp điện châm chống ung thư đều là tài sản chung của cả giới trung y chứ không phải của riêng Linh Đan Đường hay Lâm Bạch Thanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây